HƯ ẢO
Một lời thương khẽ nói lúc sang chiều
Để thao thức biết bao nhiêu đêm trắng
Khi trái tim chỉ còn rung nốt lặng
Nhưng âm thầm nức nở mãi khôn nguôi
Nếu biết là gặp rồi sẽ xa xôi
Em thầm ước mình thôi không thương nhớ
Nơi ga vắng chậm bước tàu bỏ lỡ
Không ngỡ ngàng, không xa xót dứt day
Vẫn hiểu rằng tình rồi sẽ đổi thay
Ngắm cánh hoa tàn bay trong gió lạnh
Lệ rơi mãi bởi yêu là ảo ảnh
Vẫn ôm hoài mong manh ấy ... riêng em
Xưa ngọt ngào lẫn hiện tại đan xen
Em lạc giữa cả hai miền hư thực
Bởi mãi mãi từ thẳm sâu tiềm thức
Nỗi đau từ ký ức nhấn chìm em
Trần thanh Vân
Một lời thương khẽ nói lúc sang chiều
Để thao thức biết bao nhiêu đêm trắng
Khi trái tim chỉ còn rung nốt lặng
Nhưng âm thầm nức nở mãi khôn nguôi
Nếu biết là gặp rồi sẽ xa xôi
Em thầm ước mình thôi không thương nhớ
Nơi ga vắng chậm bước tàu bỏ lỡ
Không ngỡ ngàng, không xa xót dứt day
Vẫn hiểu rằng tình rồi sẽ đổi thay
Ngắm cánh hoa tàn bay trong gió lạnh
Lệ rơi mãi bởi yêu là ảo ảnh
Vẫn ôm hoài mong manh ấy ... riêng em
Xưa ngọt ngào lẫn hiện tại đan xen
Em lạc giữa cả hai miền hư thực
Bởi mãi mãi từ thẳm sâu tiềm thức
Nỗi đau từ ký ức nhấn chìm em
Trần thanh Vân