VÔ ĐỀ
Có những khoảnh khắc đời người dường như đã đứng yên
Khi ta bỗng nhiên thấy lòng mình tê dại
Phải chăng đường đời chẳng ai cùng mình đi mãi
Tại ta khờ hay lối rẽ quá nhiều thôi
Có những khoảnh khắc đời người tràn lệ đắng trên môi
Bởi chót nếm ngọt ngào nên đớn đau mới không chịu nổi
Vậy nên chính ta là người có lỗi
Giá cứ một mình … lặng lẽ một mình thôi
Có những khoảnh khắc ước ao muốn đắp bồi
Nhưng lại tuột trôi, không sao với được
Tại quá yêu thương nên khi bong bóng vỡ tan thành bọt nước
Lại cuộn mình ôm chặt nỗi đau
Có những khoảnh khắc đời người sợ mình bước quá mau
Sẽ bỏ lỡ … rồi sau này hối tiếc
Sau những ngập ngừng, sau những hợp tan ly biệt
Mới biết phút giây nặng tình, phút giây chuốc khổ đau
Trần Thanh Vân
Có những khoảnh khắc đời người dường như đã đứng yên
Khi ta bỗng nhiên thấy lòng mình tê dại
Phải chăng đường đời chẳng ai cùng mình đi mãi
Tại ta khờ hay lối rẽ quá nhiều thôi
Có những khoảnh khắc đời người tràn lệ đắng trên môi
Bởi chót nếm ngọt ngào nên đớn đau mới không chịu nổi
Vậy nên chính ta là người có lỗi
Giá cứ một mình … lặng lẽ một mình thôi
Có những khoảnh khắc ước ao muốn đắp bồi
Nhưng lại tuột trôi, không sao với được
Tại quá yêu thương nên khi bong bóng vỡ tan thành bọt nước
Lại cuộn mình ôm chặt nỗi đau
Có những khoảnh khắc đời người sợ mình bước quá mau
Sẽ bỏ lỡ … rồi sau này hối tiếc
Sau những ngập ngừng, sau những hợp tan ly biệt
Mới biết phút giây nặng tình, phút giây chuốc khổ đau
Trần Thanh Vân