KHẮC KHOẢI 2
Hà Nội xuân dần xa
Nhưng cái lạnh mãi tràn qua tất tưởi
Những nhành liễu đẫm mưa thiếu nắng vàng rũ rượi
Vẫn thoảng đâu đây hương bưởi quyến ngọt ngào
Chẳng thấy được muôn sao
Mây mù giăng, trên trời cao ánh trăng vàng cũng tắt
Nghe trong gió tiếng rì rào se sắt
Bản nhạc ven đường ngắt nhịp quãng đơn côi
Nhớ ... nỗi nhớ xa xôi
Xoáy trong lòng không thôi khắc khoải
Chẳng có thời gian để quay nhìn lại
Đành mặc dòng đời hối hả … hối hả cuốn mãi theo
Giọt nước mắt trong veo
Thổn thức khóc khi thuở xưa thuyền nhổ neo rời bến đậu
Quặn đau người có thấu
Cạn khô rồi …
Dòng dư lệ canh thâu …
Có phải người muốn nhìn thấy những giọt châu
Tôi vẫn giấu chỉ khóc thầm trong đêm vắng
Trần Thanh Vân
Hà Nội xuân dần xa
Nhưng cái lạnh mãi tràn qua tất tưởi
Những nhành liễu đẫm mưa thiếu nắng vàng rũ rượi
Vẫn thoảng đâu đây hương bưởi quyến ngọt ngào
Chẳng thấy được muôn sao
Mây mù giăng, trên trời cao ánh trăng vàng cũng tắt
Nghe trong gió tiếng rì rào se sắt
Bản nhạc ven đường ngắt nhịp quãng đơn côi
Nhớ ... nỗi nhớ xa xôi
Xoáy trong lòng không thôi khắc khoải
Chẳng có thời gian để quay nhìn lại
Đành mặc dòng đời hối hả … hối hả cuốn mãi theo
Giọt nước mắt trong veo
Thổn thức khóc khi thuở xưa thuyền nhổ neo rời bến đậu
Quặn đau người có thấu
Cạn khô rồi …
Dòng dư lệ canh thâu …
Có phải người muốn nhìn thấy những giọt châu
Tôi vẫn giấu chỉ khóc thầm trong đêm vắng
Trần Thanh Vân