MONG MANH
Ngày trở lại mưa tuôn xối xả
Con đường xưa hối hả người qua
Bỗng dưng nước mắt nhạt nhòa
Nơi thân quen cũ chợt xa lạ rồi
Vẫn từng muốn nói lời quên hết
Những yêu thương đã mệt, ngủ yên
Ngờ đâu lối cũ bước thêm
Một thời kỷ niệm êm đềm dần lan
Lặng lẽ nhủ thu vàng lại đến
Nhưng thuyền kia rời bến lâu rồi
Nguyện thề thuở ấy xa trôi
Xin đừng đập nữa những hồi nhớ thương
Đoạn trường mãi tơ vương héo hắt
Nghĩ về ai thắt chặt niềm đau
Nghẹn ngào chôn giấu nỗi sầu
Mỉm cười nuốt lệ thật sâu vào lòng
Trần Thanh Vân
Ngày trở lại mưa tuôn xối xả
Con đường xưa hối hả người qua
Bỗng dưng nước mắt nhạt nhòa
Nơi thân quen cũ chợt xa lạ rồi
Vẫn từng muốn nói lời quên hết
Những yêu thương đã mệt, ngủ yên
Ngờ đâu lối cũ bước thêm
Một thời kỷ niệm êm đềm dần lan
Lặng lẽ nhủ thu vàng lại đến
Nhưng thuyền kia rời bến lâu rồi
Nguyện thề thuở ấy xa trôi
Xin đừng đập nữa những hồi nhớ thương
Đoạn trường mãi tơ vương héo hắt
Nghĩ về ai thắt chặt niềm đau
Nghẹn ngào chôn giấu nỗi sầu
Mỉm cười nuốt lệ thật sâu vào lòng
Trần Thanh Vân