ĐÊM ĐÔNG
Đêm ngơ ngác khép mình trong yên lặng
Chút u hoài đem khắc khoải buông lơi
Chỉ tán cây oằn trong gió tơi bời
Làm xao động bao rối ren suy nghĩ
Cái rét mãi len vào thêm ủy mị
Nhớ cồn cào một nỗi nhớ xa xôi
Cuộn chặt mình thấm thía chữ đơn côi
Bao hoài vọng … đành quên … dù sâu lắng
Những kỷ niệm từng êm đềm … trĩu nặng
Khi đêm tàn trống vắng đợi bình minh
Giọt lệ buồn trong ánh nến lung linh
Chênh chao nhớ nhưng duyên mình không đủ
Đâu hoài ước có điều chi bất tử
Chỉ muốn cùng chia sẻ những buồn vui
Cả đắng cay, day dứt lẫn ngọt bùi
Nhưng mãi mãi đêm đông dài heo hút
Trần Thanh Vân
Đêm ngơ ngác khép mình trong yên lặng
Chút u hoài đem khắc khoải buông lơi
Chỉ tán cây oằn trong gió tơi bời
Làm xao động bao rối ren suy nghĩ
Cái rét mãi len vào thêm ủy mị
Nhớ cồn cào một nỗi nhớ xa xôi
Cuộn chặt mình thấm thía chữ đơn côi
Bao hoài vọng … đành quên … dù sâu lắng
Những kỷ niệm từng êm đềm … trĩu nặng
Khi đêm tàn trống vắng đợi bình minh
Giọt lệ buồn trong ánh nến lung linh
Chênh chao nhớ nhưng duyên mình không đủ
Đâu hoài ước có điều chi bất tử
Chỉ muốn cùng chia sẻ những buồn vui
Cả đắng cay, day dứt lẫn ngọt bùi
Nhưng mãi mãi đêm đông dài heo hút
Trần Thanh Vân