QUÊ MÌNH
Lá vàng xao xác nhẹ rơi
Hoàng hôn dần đã buông lơi ven đường
Áng mây khuất hẳn trong sương
Mơ màng cúc dại thắm hường ven sông
Xa xa trời nước mênh mông
Tiếng hò khoan nhặt ấm lòng người qua
Gió đưa nhánh lá la đà
Đợi chờ ánh nguyệt sương sa có về
Cánh diều đã vắng ven đê
Vẫn còn nuối tiếc thôn quê yên bình
Trời đêm vẫn sáng lung linh
Bởi bao đom đóm quanh mình vui chơi
Trần Thanh Vân
Lá vàng xao xác nhẹ rơi
Hoàng hôn dần đã buông lơi ven đường
Áng mây khuất hẳn trong sương
Mơ màng cúc dại thắm hường ven sông
Xa xa trời nước mênh mông
Tiếng hò khoan nhặt ấm lòng người qua
Gió đưa nhánh lá la đà
Đợi chờ ánh nguyệt sương sa có về
Cánh diều đã vắng ven đê
Vẫn còn nuối tiếc thôn quê yên bình
Trời đêm vẫn sáng lung linh
Bởi bao đom đóm quanh mình vui chơi
Trần Thanh Vân