KỶ NIỆM
Mây đã bao giờ lạc xuống trần gian
Khẽ nương náu vào tóc em óng ả
Bay mềm mại theo gió chiều lướt lả
Để lòng anh cũng rộn rã reo vang
Mưa vẫn thường rơi xuống cõi nhân gian
Có nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy
Như mặt nước hồ thu nhìn thấy đáy
Anh chìm dần trong lay láy mắt em
Nắng ấm hồng xua tan giá màn đêm
Không rạng rỡ bằng nụ cười tươi trẻ
Nơi mê mải gió thì thầm khe khẽ
Chợt ngỡ ngàng tưởng nghe thấy tiếng em
Thoảng qua trong những giấc mơ êm đềm
Anh lại thấy em về bên anh mãi
Khi tỉnh giấc không thấy em tồn tại
Là những đêm khắc khoải nhớ về em
Trần Thanh Vân
Mây đã bao giờ lạc xuống trần gian
Khẽ nương náu vào tóc em óng ả
Bay mềm mại theo gió chiều lướt lả
Để lòng anh cũng rộn rã reo vang
Mưa vẫn thường rơi xuống cõi nhân gian
Có nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy
Như mặt nước hồ thu nhìn thấy đáy
Anh chìm dần trong lay láy mắt em
Nắng ấm hồng xua tan giá màn đêm
Không rạng rỡ bằng nụ cười tươi trẻ
Nơi mê mải gió thì thầm khe khẽ
Chợt ngỡ ngàng tưởng nghe thấy tiếng em
Thoảng qua trong những giấc mơ êm đềm
Anh lại thấy em về bên anh mãi
Khi tỉnh giấc không thấy em tồn tại
Là những đêm khắc khoải nhớ về em
Trần Thanh Vân