NHỦ LÒNG
Có những lúc ngập chìm vào đau khổ
Đã cạn khô đôi dòng lệ nghẹn ngào
Bởi ân tình tha thiết đã gửi trao
Yêu thương tự thuở nào đành từ bỏ
Không lẽ tình như thân tằm vò võ
Rút ruột mình kéo kén để ươm tơ
Rồi gục chết thành chiếc bóng xa mờ
Trong hoang hoải giấc mơ buồn lặng lẽ
Chẳng thể nào sống suốt đời đơn lẻ
Ôm nỗi buồn tự vẽ những ước mơ
Con thuyền trôi mãi mãi không thấy bờ
Chắt nỗi đau viết bài thơ dang dở
Không ngăn được trái tim thôi nhung nhớ
Khắc khoải chờ một bóng dáng xa xăm
Chỉ nhủ lòng lặng lẽ những tháng năm
Sẽ cuốn trôi nỗi buồn trong dĩ vãng
Trần Thanh Vân
Có những lúc ngập chìm vào đau khổ
Đã cạn khô đôi dòng lệ nghẹn ngào
Bởi ân tình tha thiết đã gửi trao
Yêu thương tự thuở nào đành từ bỏ
Không lẽ tình như thân tằm vò võ
Rút ruột mình kéo kén để ươm tơ
Rồi gục chết thành chiếc bóng xa mờ
Trong hoang hoải giấc mơ buồn lặng lẽ
Chẳng thể nào sống suốt đời đơn lẻ
Ôm nỗi buồn tự vẽ những ước mơ
Con thuyền trôi mãi mãi không thấy bờ
Chắt nỗi đau viết bài thơ dang dở
Không ngăn được trái tim thôi nhung nhớ
Khắc khoải chờ một bóng dáng xa xăm
Chỉ nhủ lòng lặng lẽ những tháng năm
Sẽ cuốn trôi nỗi buồn trong dĩ vãng
Trần Thanh Vân