VƯƠNG VẤN
Có một mùa đông …
Bất chợt tới theo áng mây bồng bềnh ngơ ngác
Vẫn đây đó lá vàng rơi xào xạc
Nốt nhạc tình lơ đãng lướt qua em
Đêm nối đêm …
Cứ cồn cào dội lên nỗi nhớ nhung cháy bỏng
Em cố níu lòng mình chớ ngả nghiêng cùng sóng
Giữa cơn mơ …
Thấp thoáng bóng ai cười
Nhớ một người …
Sao day dứt … chơi vơi ….
Có thể nào không anh
Trong suốt cuộc đời
Mãi thầm lặng mang trong tim nỗi nhớ
Có đem được những khát khao đốt cháy miền trăn trở
Để con thuyền ngả bờ bến yêu thương
Có một mùa đông …
Chở nặng những tơ vương …
Trần Thanh Vân
Có một mùa đông …
Bất chợt tới theo áng mây bồng bềnh ngơ ngác
Vẫn đây đó lá vàng rơi xào xạc
Nốt nhạc tình lơ đãng lướt qua em
Đêm nối đêm …
Cứ cồn cào dội lên nỗi nhớ nhung cháy bỏng
Em cố níu lòng mình chớ ngả nghiêng cùng sóng
Giữa cơn mơ …
Thấp thoáng bóng ai cười
Nhớ một người …
Sao day dứt … chơi vơi ….
Có thể nào không anh
Trong suốt cuộc đời
Mãi thầm lặng mang trong tim nỗi nhớ
Có đem được những khát khao đốt cháy miền trăn trở
Để con thuyền ngả bờ bến yêu thương
Có một mùa đông …
Chở nặng những tơ vương …
Trần Thanh Vân