NỐT TRẦM ĐAU
Chiều dần buông hiu hắt áng mây chiều
Khi lặng bước cô liêu về nơi ấy
Nơi một thuở bao ước mơ tuôn chảy
Ngỡ ươm mầm là nẩy nhánh hồng tươi
Giận con tim chẳng xóa bóng một người
Để nỗi nhớ chơi vơi vào giấc ngủ
Khi tỉnh mộng lại thập phần ủ rũ
Muốn tìm quên … kỷ niệm cũ nhói đau
Bao mùa đông lặng lẽ lướt qua mau
Thời gian đã vò nhàu niềm hy vọng
Ánh lửa tắt khiến tâm hồn lạnh cóng
Biết tìm đâu hơi ấm cháy trong đêm
Chẳng đành lòng … nhưng chỉ nhức nhối thêm
Bao khắc khoải lúc yếu mềm vò xé
Trong sâu thẳm một góc hồn đơn lẻ
Vẫn lặng thầm ru khẽ nốt trầm đau
Trần Thanh Vân
Chiều dần buông hiu hắt áng mây chiều
Khi lặng bước cô liêu về nơi ấy
Nơi một thuở bao ước mơ tuôn chảy
Ngỡ ươm mầm là nẩy nhánh hồng tươi
Giận con tim chẳng xóa bóng một người
Để nỗi nhớ chơi vơi vào giấc ngủ
Khi tỉnh mộng lại thập phần ủ rũ
Muốn tìm quên … kỷ niệm cũ nhói đau
Bao mùa đông lặng lẽ lướt qua mau
Thời gian đã vò nhàu niềm hy vọng
Ánh lửa tắt khiến tâm hồn lạnh cóng
Biết tìm đâu hơi ấm cháy trong đêm
Chẳng đành lòng … nhưng chỉ nhức nhối thêm
Bao khắc khoải lúc yếu mềm vò xé
Trong sâu thẳm một góc hồn đơn lẻ
Vẫn lặng thầm ru khẽ nốt trầm đau
Trần Thanh Vân