VU VƠ
Xuân đến rồi đi
Như muôn thuở vòng quay số phận
Chỉ có mình em đứng dại khờ ngơ ngẩn
Muốn níu những gì đã tuột khỏi tầm tay
Nắng rực rỡ dần theo cánh lá me bay
Nơi thuở ấy mình mê say ngắm nắng vàng lấp lánh
Khẽ đùa giỡn trên mặt hồ Tây nhấp nhánh
Bị anh lườm ... vì nhí nhảnh cười to
Đã bao lâu rồi, em chẳng thể đếm đo
Chỉ biết đời người trôi nhanh trong nỗi buồn vò xé
Bởi nắng vẫn hồng, lá vẫn bay chỉ có chúng mình hai nơi đơn lẻ
Nhớ nhau hoài nhưng chẳng thể kề bên
Xuân rời đi, Hạ ngấp nghé bên thềm
Hạ năm ấy mình xa nhau anh nhỉ
Có ai ngỡ chỉ còn gặp nhau trong những cơn mộng mị
Anh khẽ cười ... vì em dỗi vu vơ
Trần Thanh Vân
Xuân đến rồi đi
Như muôn thuở vòng quay số phận
Chỉ có mình em đứng dại khờ ngơ ngẩn
Muốn níu những gì đã tuột khỏi tầm tay
Nắng rực rỡ dần theo cánh lá me bay
Nơi thuở ấy mình mê say ngắm nắng vàng lấp lánh
Khẽ đùa giỡn trên mặt hồ Tây nhấp nhánh
Bị anh lườm ... vì nhí nhảnh cười to
Đã bao lâu rồi, em chẳng thể đếm đo
Chỉ biết đời người trôi nhanh trong nỗi buồn vò xé
Bởi nắng vẫn hồng, lá vẫn bay chỉ có chúng mình hai nơi đơn lẻ
Nhớ nhau hoài nhưng chẳng thể kề bên
Xuân rời đi, Hạ ngấp nghé bên thềm
Hạ năm ấy mình xa nhau anh nhỉ
Có ai ngỡ chỉ còn gặp nhau trong những cơn mộng mị
Anh khẽ cười ... vì em dỗi vu vơ
Trần Thanh Vân