CHỜ
Em vẫn nhủ thôi đừng chờ đừng nhớ
Bởi người ta hờ hững chẳng hề yêu
Vậy mà sao quạnh vắng những buổi chiều
Vẫn ngơ ngác cô liêu vì lưu luyến
Xuân dần tới tỏa hương nồng mãi quyện
Chút bình yên mong mỏi chẳng hề lai
Bởi tại đâu ủ rũ nét trang đài
Từng hạt lệ vương dài trông lối vắng
Ân tình ấy đã trở thành khoảng lặng
Chỉ đêm buồn mới trỗi dậy xót xa
Đã từng mơ tay nắm dưới trăng ngà
Giờ hẹn ước chỉ như là gió thoảng
Lời thương mến khẽ trở mình hốt hoảng
Tự ôm mình dẫu chẳng hết đơn côi
Người dưng ơi gieo ý đã đâm chồi
Em chẳng thể quên người dù đã gắng
Trần Thanh Vân
Em vẫn nhủ thôi đừng chờ đừng nhớ
Bởi người ta hờ hững chẳng hề yêu
Vậy mà sao quạnh vắng những buổi chiều
Vẫn ngơ ngác cô liêu vì lưu luyến
Xuân dần tới tỏa hương nồng mãi quyện
Chút bình yên mong mỏi chẳng hề lai
Bởi tại đâu ủ rũ nét trang đài
Từng hạt lệ vương dài trông lối vắng
Ân tình ấy đã trở thành khoảng lặng
Chỉ đêm buồn mới trỗi dậy xót xa
Đã từng mơ tay nắm dưới trăng ngà
Giờ hẹn ước chỉ như là gió thoảng
Lời thương mến khẽ trở mình hốt hoảng
Tự ôm mình dẫu chẳng hết đơn côi
Người dưng ơi gieo ý đã đâm chồi
Em chẳng thể quên người dù đã gắng
Trần Thanh Vân